RSS

[Hương y] Chương 266: Nổi lên

 

Edit+Beta: Hà Hin

 

Chướng ngại gì?

Trầm Chung Khánh không hiểu, ngừng động tác lại chớp mắt nhìn Chân Thập Nương.

Mặt Chân Thập Nương đỏ bừng.

Trong lòng muốn bỏ dở giữa chừng, nhưng nghĩ đến đây chính là trở ngại lớn nhất ảnh hưởng đến quan hệ phu thê của hai người, Chân Thập Nương lại quay người, ôm lấy cổ Trầm Chung Khánh thầm thì vào tai hắn.

Trầm Chung Khánh mắt trợn tròn, “…Sao nàng lại nghĩ đến mấy thứ linh tinh này?” kinh ngạc nhìn Chân Thập Nương.

Ai cũng bảo nam nhân háo sắc, thấy trong đầu người đẹp lại nghĩ đến mấy chuyện này. Đến tuổi này rồi hắn vẫn là lần đầu thấy trong đầu nữ nhân lại nghĩ tới mấy thứ này.

Biết này là tên này sẽ cười mình mà!

Chân Thập Nương quay người đi.

“Thập Nương, Thập Nương….” Thấy Chân Thập Nương mắt ngấn nước, Trầm Chung Khánh vội ôm lấy nàng, “Không phải thế…. chỉ là ta….” hắn giải thích hộ nàng, “Chắc chắn trước đây nàng nghĩ ta thích nàng ấy mới gặp chướng ngại.” Vừa nói, mặt nghiêm chỉnh như lầm đại địch, “Nàng vừa khỏi bệnh, lại nôn ra máu. Cứ nghỉ ngơi điều dưỡng đi hãn, đợi bao giờ sắc khỏe ổn định hơn chúng ta lại thử. Nhất định sẽ có cách giải quyết mà.”

Lời tâm tình chàng chàng thiếp thiếp lại dùng giọng điệu như lâm đại địch khiến Chân Thập Nương cảm thấy kỳ kỳ, tròn mắt nhìn Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung khánh không nhịn được nữa, phì cười, cắn tai Chân Thập Nương, “…Thập Nương muốn thử ngay bây giờ?” giọng đê mê, nỉ non.

Ngay bây giờ?

Sức khỏe của nàng…. vừa ngẩng đấy thấy ý cười trong mắt Trầm Chung Khánh. Mới biết Trầm Chung Khánh vẫn luôn nghiêm chỉnh lại trêu nàng. Máu nóng nổi lên. “….Thử thì thử.” Quay người nhào tới, cắn nhẹ vào tai hắn.

Trầm Chung Khánh trợn tròn, “Thập Nương, Thập Nương….” Đi bộ cũng mệt phờ người, sức khỏe của nàng bây giờ không thể chịu được, lý trí thì nghĩ vậy, nhưng hắn chưa bao giờ thấy Chân Thập Nương chủ động như thấy. Huyết dịch trong người sôi trào, “Thập Nương, Thập Nương! Sức khỏe của nàng không chịu được, ta…. ta…” giọng nói cũng trở nên dồn dập.

Cảm thấy người Trầm Chung Khánh cứng ngắc, Chân Thập Nương bị dọa sợ, xoay người nhìn lại, thấy mặt hắn đỏ bừng, bộ dạng không được thỏa mãn, ôm chăn cừơi sằng sặc.

Mãi mới áp chế được dục vọng, Trầm Chung Khánh bất mãn trừng Chân Thập Nương.

Tuy mắt trợn rất to, nhưng lại tràn đầy nhu tình, cưng chiều. Chả có tý uy nghiêm nào, cười càng khoái trá.

Trầm Chung Khánh lắc đầu bất lực,

Thu Cúc vào bẩm báo, “…Vinh Thăng cầu kiến tướng quân.”

Hầu hạ Trầm Chung Khánh mặc áo khoác ra ngoài, Thu Cúc hầu hạ Chân Thập Nương rửa mặt. Đang lim dim chuẩn bị ngủ thì Trầm Chung Khánh mặt u ám đi vào. Cảm thấy không khí không bình thường, Chân Thập Nương mở mắt, “….Tướng quân về rồi.”

“Ừm…” Trầm Chung Khánh đè nén ngồi xuống bên giường.

Sao thế?

Thấy mặt Trầm Chung Khánh không tốt, Chân Thập Nương khoác áo ngồi dậy, đang định nói thì Trầm Chung Khánh khoát tay đuổi nha hoàn ra ngoài, “….Bắt được rồi, là ma ma chăm sóc hoa cỏ ở Dưỡng Tâm Viện, Khương Tẩu. Đã khai hết rồi.”

Khương tẩu?

Chân Thập Nương nhớ đến vị ma ma mặt đầy nếp nhăn, thật thà giản dị như đại tẩu hàng xóm. Hình như chưa bao giờ xuất hiện ở tiền viện Dưỡng Tâm Viện. Nếu nàng không đặc biệt chú ý đến người của Dưỡng Tâm Viện, biết rõ từng người trong danh sách. Chắc sẽ không nhớ được người này.

“Sao lại là bà ấy?” Buộc chặt nút buộc, Chân Thập Nương đón lấy tách trà Thu Cúc vừa bưng lên cho Trầm Chung Khánh.

“Bà ta vào phủ từ bảy năm trước. Chúng ta đều bị vẻ ngoài của bà ấy đánh lừa….” Hắn từng điều tra tất cả những người hầu bảy năm trước của Dưỡng Tâm Viện, bao gồm cả Tử Nguyệt. Vài nha hoàn, ma ma đều bị giám sát, lại bỏ qua lão ma ma Khương Tẩu vẫn luôn ngây người ở hậu hoa viên. Bộ dáng thật thà, chất phác, một chữ bẻ đôi không biết, “….Bà ta mới là kẻ đứng đậu. Đám người kia, ngay cả Bích Nguyệt cũng phải nghe lời bà ta. Hồi đó Bích Nguyệt bị bà ta diệt khẩu.”

“Sao lại phát hiện ra bà ta?” Chân Thập Nương.

“…. Gần đây đột nhiên bà ta thân thiết với đại nha hoàn Điền Tinh, mới lọt vào mắt mọi người.” Trầm Chung Khánh uống trà, “Hôm nay bà ta lấy được lệnh bài thông qua Điền Tinh, muốn tặng nhà mẹ mấy chậu hoa. Vừa xuất phủ thì bị Vinh Thăng sai người trói chặn lại, phát hiện mật thư trong chậu hoa.

Như vậy tức là cách của Trầm Chung Khánh có hiệu quả!

Nhớ lại mình hiểu nhầm Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương lau mồ hôi, “…Đồng  lõa là ai?” thân phận của Khương Tẩu không thể vào chính phòng, muốn mở cửa sổ hành lang, nhất định là người có thể vào phòng lão phu nhân.

Sắc mặt Trầm Chung Khánh xám xịt, hắn hít sâu một hơi, “Là Dương lam và Lý Thải Hương. Dương Lam tính kế dắt tiểu nha hoàn đi, Lý Thải Hương mở cửa sổ.”

Quả nhiên là đám di nương.

Thảo nào hắn thất vọng thế, người cùng giường bên gối bao nhiêu năm lại là gián điệp, nếu là ai cũng sẽ thấy khó chịu.

Chân Thập Nương thở dài, nàng chủ động cầm tay Trầm Chung Khánh.

Trầm Chung Khánh ngẩng đầu nhìn nàng, mặt hơi tái, “….Khương Tẩu khai, bọn họ hại nàng mấy lần. Nàng vừa vào phủ Dương Lam từng bỏ độc vào cốc trà Nhàn tỷ kính nàng. Chỉ là nàng không uống nên mới tránh được.” Trầm Chung Khánh vừa nói, trong lòng vừa sợ hãi, may mà hắn nghi ngờ đám di nương từ lâu, cũng cẩn thận hơn với Nhàn tỷ nhắc nhở Chân Thập Nương. Không thì…. Trầm Chung Khánh không dám nghĩ tiếp. “Bỏ độc vào trong cốc Nhàn tỷ kính nàng. Thấy nàng không uống, sốt ruột nên mới tìm cách mạnh mẽ hơn. Mở cửa sổ cũng không phải muốn nàng nhiễm lạnh.” Dương Lam và Lý Thải Hương không ngờ. Chỉ một cơn gió cũng có thể khiến Chân Thập Nương mất mạng.

“Vậy bọn họ muốn làm gì?” Chân Thập Nương ngồi thẳng lên.

“Muốn ám sát nàng, tuy Khương Tẩu rất giỏi ám tiễn. Nhưng thân phận của bà ta quá thấp. Không thể tiếp cận nàng, cửa sổ đúng giữa lưng nàng. Mở cửa sổ, Khương Tẩu có thể hạ thủ từ bên ngoài. Chẳng qua Thu Cúc, và Đông Cúc vẫn luôn đứng sau nàng, chắn tầm mắt của bà ta. Kết quả đám người Dương Lam chưa kịp tìm cơ hội dẫn hai người bọn họ đi thì nãng đã ngất rồi….”

Nguy hiểm quá.

Chân Thập Nương toát mồ hôi hột. (toát mồ hôi: ẩn dụ lo lắng, sợ hãi)

Dương Lam và Lý Thải Hương không thể giữ lại nữa!

Ngày đầu vào phủ, nằng đắn đo không biết nên xử lý đám di nương không, có cần động thủ loại trừ bọn họ giúp Giản Văn, Giản Vũ không? Qua một thời gian quan sát, thấy bọn họ tuy tâm cơ thâm trần, nhưng cũng không ác độc tàn nhẫn, dã tâm bừng bừng như Sở Hân Di. Chắc chắn không dám có ý nghĩ không an phận với Giản Văn, Giản Vũ; mình cũng chả sống được bao lâu nữa, cũng không nhất thiết phải gây khó dễ với các nàng. Giữ lại để sau này khi nàng chết bọn họ còn có thế kiềm chế được “mẹ kế” của Giản Văn, Giản Vũ. Để các nàng đấu đá long trời lở đất, Giản Văn Giản Vũ mới được bình yên.  Nàng cũng đỡ tốn công tốn sức đi giải quyết bọn họ. Như vậy sau này “mẹ kế” của Giản Văn, Giản Vũ vừa vào cửa đã độc hưởng chuyên sủng đã đành, lại còn bỏ toàn bộ tinh thần để mê hoạch Trầm Chung Khánh và đối phó bọn nhỏ. Dốc lòng tạo người, hết lòng trừ khử Giản Văn, Giản Vũ.

Nếu như thế thật, thì nàng thành tự mình hại mình rồi.

Chính vì thế, ban đầu nàng định trước khi chết sẽ xử lý Sở Hân Di, những người khác thì giữ lại. Sau đó hiểu nhầm Trầm Chung Khánh thích Sở Hân Di, thật lòng không muốn hắn đau lòng mới quyết định dứt khoát giữ lại tất cả, nhịn đau thiết kế đưa nhi tử đi.

Lại không thể ngờ, nàng tha cho họ nhưng họ lại không chịu tha cho mình.

Vậy thì không thể trách nàng nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Chân Thập Nương đang định mở mồm, nghĩ tới dù sao Dương Lam cũng là thân nương của Nhàn tỷ, bèn nhịn xuống, hỏi: “….Tướng quân định thế nào?”

Nghĩ tới Nhàn tỷ, Trầm Chung Khánh cảm thấy đau khổ.

“Ta đã sai người để mắt tới họ rồi.” Hắn thở dài, “Muộn rồi, ngày mai sẽ đưa tới Dưỡng Tâm Viên đối chất với nàng và lão phu nhân.”

Đối chất?

Chân Thập Nương ngẩn ngơ.

Trầm Chung Khánh giải thích, “Để chính bọn họ kể loại chuyện bảy năm trước với lão phu nhân, lão phu nhân sẽ tin.” Cho dù thế nào, hắn vẫn hi vọng lão phu nhân có thể gỡ bỏ khúc mắc, rồi có thể ngậm kẹo đùa cháu hưởng thụ niềm vui tuổi già.

Bảy năm trước?

Chân Thập Nương mờ mịt.

Bảy năm trước nàng chả biết gì hết a, đối chất kiểu gì hả trời?

“….Năm đó tại ta trách nhầm nàng.” Trầm Chung Khánh hổ thẹn, “Bát cháo tổ yến nàng đưa Lý Thải Hương là thật lòng cho nàng ta dưỡng thai. Là Lý Thải Hương chịu sai sử của Khương Tẩu tự mình uống thuốc sẩy thai hãm hại nàng.” Ban đầu khi Lý Thải Hương sẩy thai, hắn cảm thấy tuy Chân Thập Nương ngang ngược, nhưng không đến mức ngu. Hại con của hắn một cách công khai trắng trợn, biết nàng là một người kiêu ngạo nên hắn cũng từng điều tra kỹ.

Để đại phu kiểm tra tất cả đồ ăn của Lý Thải Hương ngày hôm đó, chỉ có bát cháo tổ yến là bị hạ dược, lại hỏi tất cả những người có mặt lúc đó ngay cả Lý Hải Hương, Tử Nguyệt. Nghe nói Lý Thải Hương có tin vui, sáng sớm mọi người đã tới chúc mừng, chỉ có Chân Thập Nương là không tới. Phân phó Hỉ Thước mang tới một bát cháo tổ yến để bồi bổ. Lý Thải Hương uống luôn lúc đó….. mà bát cháo kia chỉ có Chân Thập Nương, Lý Thải Hương và Hỉ Thước động vào.

Lúc đó không ai có thể ngờ rằng Lý Thải Hương vì mất con mà không thiết sống lại nhẫn tâm giết đi cốt nhục của chính mình chứ!

Hung thủ tất nhiên sẽ là Chân Thập Nương của bảy năm trước rồi!

Bản thân không có vấn đề thì người khác cũng chẳng hãm hại được, chính vì mâu thuẫn giữ họ quá lớn nên mới bị kẻ khác tính kế ly gián, “…Tại sao chàng nguyện tin tất cả mọi người cũng không chịu tin thiếp!” Khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội ấy chất vấn hắn lúc bảy năm trước hiện lên trong đầu, Trầm Chung Khánh vô cùng hổ thẹn.

Nếu, năm đó, hắn có thể tin tưởng nàng như bây giờ, thì nàng đã không phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Chân Thập Nương thổn thức không ngớt, chẳng trách lại bị kẻ khác ly gián thành công. Chủ nhân của cơ thể này cũng ngốc thật, đây chẳng khác nào bị kẻ khác kề dao trên cổ vẫn nằm im.

Thấy mặt Trầm Chung Khánh hơi tái, biết trong lòng hắn đang buồn, liền an ủi, “Mọi chuyện đã qua rồi, tướng quân đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ thôi.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng của Chân Thập Nương. Không biết tại sao, trong lòng Trầm Chung Khánh cũng đỡ hơn, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc Chân Thập Nương, “…Nàng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn phải đối chất với lão phu nhân, phải vất vả một trận,”

Trong lòng Chân Thập Nương thầm suy tính.

Đối chất chuyện bảy năm trước?

Bên cạnh nàng không có ai biết rốt cuộc bảy năm trước xảy ra chuyện gì, ngày mai, sẽ không bị lộ tẩy chứ?

Cũng không biết bây giờ tới Ngô Đồng Trấn đón Hỉ Thước còn kịp không?

Đuổi Đông Cúc hầu hạ Trầm Chung Khánh rửa mặt, phu thê hai người vừa tắt đèn nghỉ ngơi.

Bên ngoài viện vang lên tiếng gõ tiệng bộp bộp bộp.

“….Tướng quân, phu nhân! Không hay rồi, không hay rồi. Đại di nương và nhị di nương tự sát rồi!”

 
14 bình luận

Posted by trên Tháng Bảy 10, 2017 in Hương Y

 

[Hương Y] Chương 265: Xóa bỏ hiểu nhầm

Edit+Beta: Hà Hin

Những gì nàng nói đều là sự thật, nàng không hề hiểu nhầm hắn!

Nhìn bộ dáng cúi đầu nhận tội của Trầm Chung Khánh, trong lòng Chân Thập Nương tuyệt vọng. Mặt nàng đỏ bừng lên, khó thở.

“Thập Nương, Thập Nương….” Trầm Chung Khánh bị dọa ôm lấy nàng, “Không phải, không phải.” vuốt nhẹ lên lưng giúp nàng nhuận khí.

Cố gắng hít thở, Chân Thập Nương nhìn Trầm Chung Khánh, “Không phải cái gì?”

Trầm Chung Khánh đơ ra.

“Ngươi đi, đi đi!” Thấy hắn lại đơ ra, trong lòng nàng lại buồn bực (sở trường của huynh là đơ….(〜 ̄△ ̄)) “Nàng ta ở ngay Bích Trúc viên, ngươi thích thì đi tìm đi!” Dùng hết sức đẩy rồi lại đẩy Trẩm Chung Khánh. Giọng cũng không thể kiềm chế được mà càng ngày càng sắc bén.

Trầm Chung Khánh phát hãi, Chân Thập Nương luôn ôn hòa dịu dàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc lóc om sòm như vậy  (đàn bà 1 khi ghen thì chua như nhau (╯°口°)(┴—┴)

Hắn ghét phụ nữ la lối khóc lóc, nên không bao giờ cho phép nữ nhân của mình la lối khóc lóc với mình. Nhưng, thấy Chân Thập Nương làm loạn vô lý như thế, trong lòng hắn lại thấy vui vẻ khó hiểu. Chân Thập Nương đã coi hắn là người thân, đang làm nũng với hắn. Thấy mặt nàng càng ngày càng đỏ, sợ nàng mệt đến khó thở, vội vàng nắm lấy tay nàng, “Thập Nương, Thập Nương….” thấy Chân Thập Nương không thèm để ý đến mình, Trầm Chung Khánh kích động, buột miệng nói, “Ta không yêu nàng ấy.”

Bỗng chốc căn phòng chìm trong im lặng

Chân Thần Nương nhất thời nghẹn lại, nhìn hắn chằm chằm.

Trầm Chung Khánh than một hơi, ôm lấy nàng, “…Khi còn nhỏ, mẫu thân rất ngang ngược, mỗi lần nhìn thấy phụ thân bị mẫu thân mắng mỏ cặm cụi làm việc. Ta từng thề sau này nhất định phải lấy một người thật dịu dàng, Sở Hân Di là nữ nhân dịu dàng, hiền thục lại hiểu ý người khác đầu tiên mà ta gặp. Hồi ấy từ ngay lần gặp đầu tiên ta đã quyết định, chính là nàng ấy. Sau này ta cứ mặc kệ mọi người thường hay đùa gọi chúng ta là thanh mai trúc mã, ta không hề phản đối. Lúc đó, vẫn luôn tưởng rằng mình thích nàng ấy, cũng thật lòng muốn lấy nàng lấy làm thê tử. “ Thấy cả người Chân Thập Nương cứng đờ, Trầm Chung Khánh ôm chặt lấy nàng. “Sau này gặp nàng, ta bị ép cắt đứt quan hệ với nàng ấy. Lúc đó trong lòng cảm thấy tiếc nuối, Nhưng….” Hắn cầm lấy tay Chân Thập Nương áp lên ngực, “Bây giờ, mỗi khi thấy nàng buồn, mỗi khi nghĩ đến nàng sắp ra đi, nghĩ đến nàng không thích ta. Thì nơi này sẽ rất đau, đau đến khó thở. Không giống nhau, thật sự không giống….”. Nếu ngày ấy hắn có tình cảm với Sở Hân Di, thì bọn họ nhất định sẽ không bị chia rẽ chỉ vì một thánh chỉ tứ hôn. Hắn nhất định sẽ liều mạng cưới Sở Hân Di. Nếu như vậy, trong cuộc đời của hắn sẽ không có sự xuất hiện của Chân Thập Nương.

Nhưng, ngay từ đầu hắn đã không có cảm giác đó với Sở Hân Di.

Bây giờ nghĩ lại, Sở Hân Di ngày ấy, chỉ phù hợp tiêu chuẩn của thê tử trong lòng hắn mà thôi. Chỉ đơn giản là một thiếu niên trẻ hướng tới một viễn cảnh tốt đẹp với người con gái lý tưởng đầu tiên.

Cảm nhận từng nhịp đập của con tim Trầm Chung Khánh dưới bàn tay. Chân Thập Nương cảm thấy vùng ngực nghẹn lại bao lâu nay của mình dường như tan biến, cả người nhẹ nhõm hẳn.

Cảm thấy rõ ràng từng thay đổi của Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh cảm thấy vui hẳn lên, “Nàng chịu tin chưa?” hắn ghé sát vào tai Chân Thập Nương thầm thì.

“Ai bảo chàng nuông chiều nàng ta như thế!” Chân Thập Nương đánh hắn một cái.

Lần này, Sở Hân Di hại nàng suýt nữa thì mất mạng.

Hắn chỉ lạnh nhạt buông một câu “Không hi vọng xảy ra lần nữa” rồi đuổi đi.

Hắn có biết rằng khi nghe thấy câu này, lòng nàng như tan nát hay không.

Trầm Chung Khanh ngớ ra “…Ta đang làm mồi câu nội gián trong viện của mẫu thân nha.” Hắn chớp mắt nhìn Chân Thập Nương, “Chẳng nhẽ Thập Nương của hắn đột nhiên bị ngốc?” đơn giản như thế mà cũng không nhận ra.

Hắn vẫn tưởng rằng nàng biết chứ.

Mặt Chân Thập Nương đỏ bừng.

Cũng đúng.

Sở Hân Di chưởng quản nội viện Tướng quân phủ. Đám người này muốn truyền tin ra ngoài thì phải lấy được lệnh bài từ chỗ nàng. Đợt vừa rồi bị Trầm Chung Khánh làm căng, đám người đó cũng không dám làm gì. Bây giờ thấy mình thất sủng, thì lại bắt đầu lục đục. Bây giờ án binh bất động , để tìm sơ hở từ chỗ lệnh bài trong tay Sở Hân Di, khiến đối phương lộ ra sơ hở.

Kế đơn giản như vậy, bình thường nàng chỉ cần nhìn là biết tỏng. Bây giờ lại…. lại…. Quả nhiên trí thông minh của nữ nhân đang yêu bằng không ha. Nàng mang tâm lý mặc định Trầm Chung Khánh thích Sở Hân Di, nhìn hắn bảo vệ, bao che cho Sở Hân Di, sao có thể phân biệt phải trái nữa chứ.

Lần này, nàng đúng là trách nhầm Trầm Chung Khánh rồi.

Mặt Chân Thập Nương đỏ tới tận mang tai.Trầm Chung Khánh kích động, cúi đầu hôn một cái.

Trong phòng thấp thoáng vang lên tiếng hít hở.

Tuy nhận lời ký thác của Thái Hậu, nhưng Vân Thanh Đạo Trưởng cũng rất thích Giản Văn, Giản Vũ. Hai đứa nhỏ rất có thiên phú, nhất là Giản Vũ ngang ngược nhưng rất rộng lượng. Là một kì tài luyện võ hiếm gặp, là người duy nhất Vân Thanh Đạo Trưởng gặp trong nhiều năm qua. Người muốn bái vào môn hạ của ông nhiều vô số kể. Nhưng có thể gặp được một kỳ tài có thể làm rạng danh y bát của ông đúng là rất khó. Vì thế ông thật lòng muốn nhận Giản Vũ làm đệ tử quan môn.

Thấy Trầm Chung Khánh quan tâm tới sức khỏe của Chân Thập Nương. Không muốn để ông mang bọn nhỏ đi. Đành lấy lùi làm tiến, hẹn mỗi năm đến tướng quân phủ ở mấy tháng chuyên dạy cho Giản Văn, Giản Võ. Đợi thêm vài năm rồi đón bọn nhỏ đi.

Chân Thập Nương vui ngoài sức tưởng tượng, bảo Giản Văn, Giản Vũ quỳ xuống bái sư.

Tâm trạng tốt, người cũng thèm ăn. Thấy nàng sai nha hoàn đi lấy cháo, Trầm Chung Khánh há hốc mồm. Mấy hôm nay, lần nào cũng là hắn ép nàng mới chịu ăn vài miếng cho có, bây giờ thì ăn hai bát rồi mà vẫn muốn lấy tiếp!

Mồm thèm nhưng bụng đã no, vừa bưng cháo lên, Chân Thập Nương ăn vài miễng thấy no căng không chứa nổi nữa. Nàng nhìn bát cháu cau có, Trầm Chung Khánh sợ nàng đột nhiên ăn nhiều quá không chịu nổi, cầm lên ăn hộ nàng, “….Tẹo nữa đói lại ăn tiếp.”

Chân Thập Nương có thói quen không bỏ thừa đồ ăn, đang bực không biết xử lý thế nào.Thấy Trầm Chung Khánh không chê đồ thừa, cầm lên ăn hết, trong lòng ngọt ngào.

Ăn xong cơm, cả nhà bốn người thắp đèn lồng trong noãn sảnh đi bộ một vòng. Ban ngày bị dọa sợ, Giản Văn và Giản Vũ bám chặt theo đuôi Chân Thập Nương, nàng phá lệ cùng đưa bọn nhỏ về Bá Vương Cư với Trầm Chung Khánh, rồi kể truyện dỗ dành bọn nhỏ ngủ.

Vừa vào phòng, Trầm Chung Khánh vội vàng cởi giày cởi áo cho Chân Thập Nương rồi ôm lên giường, vừa xoa bóp chân cho nàng, vừa hỏi han “….sao nào, mệt rồi hả?” Chân Thập Nương đã lâu không vận động, người cứ uể oải, đầu ngón tay cũng không muốn động. Ngay cả bản vẽ cũng chả buồn động, phần lớn thời gian đều nằm lì trong phòng ngủ. Đột nhiên lại vận động nhiều như thế, Trầm Chung Khánh chỉ sợ nàng bị mệt, nhưng nhìn bọn nhỏ lưu luyến quấn lấy nàng hắn không nỡ làm nhi tử mất hứng.

Nhìn bàn tay to lớn vụng về cận thận như sợ làm mình đau của Trầm Chung Khánh, Lòng Chân Thập Nương ngọt như mật, ánh mắt si mê.

Tóc đen như mực, đôi mắt dài sáng long lanh như ngày nào, khuôn mặt gầy đường nét rõ ràng khiến trong phần khôi ngô tuấn tú lộ ra vẻ cương nghị sắc bén, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt uy nghiêm cố tỏ vẻ dịu dàng. Chân Thập Nương mải nhìn, nhìn đến tim đập loạn.

Nam nhân này bá đạo, cố chấp. Không phải là một người dịu dàng. Nhưng hắn lại vì nàng mà làm những chuyện dịu dàng, tại sao nàng lại ngu đến mức nghĩ rằng hắn không yêu mình chứ?

Nghĩ đến thời gian hai người chiến tranh lạnh. Xa cách, nửa đêm đột nhiên tỉnh nhìn thấy ánh mắt ưu buồn của Trầm Chung Khánh, Chân Thập Nương cảm thấy đau lòng.

Sức khỏe càng ngày càng kém, tự tay thiết lập một ván cờ, lại đau lòng vì sắp phải sinh ly tử biệt với nhi tử. Mấy ngày nay cả người chết lặng, chả hứng thú với cái gì. Ngày nào hắn cũng cố gắng hết sức dỗ nàng vui vẻ, nhưng vẫn phải chịu nàng giận cá chém thớt.

Sao hắn có thể chịu đựng được a~

Nhìn mặt gầy nhọn ra của Trầm Chung Khánh, mặt Chân Thập Nương hơi tái.

Liếc thấy Chân Thập Nương đang nhìn mình si mê, trong lòng Trầm Chung Khanh phơi phới.

Ánh mắt ấy hắn rất quen thuộc, khi trúng trạng nguyên khoác lụa đỏ, giành chiến thắng đưa tù binh về Ngọ Môn, có bao nhiêu người từng đổ xô ra đường, bao nhiêu nữ tử nhìn hắn bằng ánh mắt si mê ấy.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn như vậy.

Hóa ra không phải hắn kiểu nhìn này, mà là người nhìn hắn không đúng.

Trầm Chung Khánh chỉ cảm thấy ngọt ngào, ngọt hơn cả mật, mặt mày tươi như hoa.

Chân Thập Nương lúng túng, Trầm Chung Khánh cố nhịn không để cười ra tiếng, vừa ngẩng đầu nhìn mặt Chân Thập Nương thấy hơi tái, bị dọa: “Thập Nương, nàng sao thế?” buông chân nàng ra rồi ôm nàng vào lòng, “…không thoải mái chỗ nào à?” trán áp trán thử độ ấm, “Nhức đầu hả?” hắn biết mấy ngày nay nàng rất hay nhức đầu.

“…Tướng quân gầy rồi.” tay Chân Thập Nương vuốt mặt hắn, buồn rầu.

Chân Thập Nương đau lòng vì hắn.

Trầm Chung Khánh ngơ ra, rồi cười lớn “….người ta còn bảo ta anh tuấn uy vũ đó.” mặt dụi vào tay nàng, nhẹ giọng trêu chọc “Nữ nhân bên ngoài nhìn không chớp mắt luôn.”

Chân Thập Nương vốn dĩ trong lòng còn tự trách, ngực khó chịu nghe xong bật cười “bảnh chọe!” vỗ vỗ mặt hắn.

Không khí buồn rầu thoáng cái tiêu tan.

Trầm Chung Khánh thở phào.

“Thập Nương…” Hắn mượn thế áp sát mặt nàng, “Sau này dù có chuyện gì, đừng nhịn trong lòng, nhất định phải nói ra.” Lần lại hại bản thân đến nôn ra máu rồi.

Nhớ lại lúc ban ngày nàng nôn ra máu, trong lòng Trầm Chung Khánh nghẹn lại.

Chân Thập Nương nghĩ đến chuyện sinh hoạt của hai người không hòa hợp, mắt lại buồn xuống. (đang nghĩ trong sáng, mà cô nghĩ chi vậy hả Thập Nương) ( ̄ε(#) Σ a

“Thập Nương…” Trầm Chung Khánh gọi nàng nhẹ nhàng.

Tất xấu khó nói như vậy sao có thể mở mồm được chứ.

Mặt Chân Thập Nương nghẹn đến đỏ bừng.

Trầm Chung Khánh dùng cằm cọ mặt Chân Thập Nương “Thập Nương….”

Chân Thập Nương ngẩng đầu, “Thiếp… ờ… hình như bị chướng ngại tâm lý.”
( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)╭╮( ̄▽ ̄)

 
19 bình luận

Posted by trên Tháng Sáu 19, 2017 in Hương Y

 

Nhãn:

[Hương Y] Chương 264: Chất Vấn

Edit+Beta: Hà Hin

 

            Giản Văn, Giản Vũ đứng ở ngoài cửa khóc huhu.

“….Con sẽ nghe lời, con không cãi nhau với ca ca nữa, ngoan ngoãn ở trong viện, không nghịch ngợm nữa….” Giản Vũ dùng sức đập vào cửa, “Nương, nương! Con không theo đạo sĩ đâu. Con muốn nương cơ, con muốn nương!”

“Mở của ra, mở cửa ra!” Giãn Vũ gào to, đạp vào cửa.

“Giọng thiếu gia khàn hết cả rồi, xin phu nhân có gì thì cứ mở cửa ra trước đi!” Nha hoàn, ma ma theo chân Thu Cúc quy xuống.

Tiếng khóc, tiếng gào, tiếng cầu xin loạn hết cả lên.

Trầm Chung Khánh biết tin chạy tới đứng ngẩn ra.

“Cha, cha….” Giản Văn, Gia Vũ nhìn thấy cha vội nhào tới.

Thấy Giản Văn, Giản Vũ khóc khản cả cổ, nói không tròn câu lòng Trầm Chung Khanh có chút không nỡ. “Văn ca, Vũ ca không đi nữa!” Hắn ôm lấy hai đứa nhỏ, “Không đi nữa!”

Được cha ôm, mãi sau Giản Vũ mới nín được, hít sâu một cái lấy giọng nói, “…Nương muốn đuổi bọn con đi.” Kéo áo Trầm Chung Khánh nói, “Nương không cần bọn con nữa!” Lần đầu tiên bọn nhỏ thấy Chân Thập Nương nhìn mình nghiêm khắc như vậy, cấm mình nhớ nhà, nhớ nương. Chưa đủ mười tám thì không được về Thượng Kinh Thành!

Giản Văn, Giản Vũ chưa từng dời xa nương sao có thể chịu được như vậy chứ.

“Không phải nương không cần các con nữa, nương chỉ muốn tốt cho các con thôi.” Trầm Chung Khánh vươn tay lau nước mắt cho nhi tử một cách vụng về. “Các con không muốn đi thì cha sẽ bàn với nương. Chúng ta không đi nữa.”

Giản Văn, Giản Vũ nức nở.

Sai Thu Cúc đưa bọn nhỏ về Bá Vương Cư nghỉ ngơi, Trầm Chung Khánh giơ tay gõ cửa, “Thập Nương, mở cửa.”

Không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Trầm Chung Khánh sợ hãi đạp tung cửa.

Chân Thập Nương ngồi im quay lưng ra cửa.

Trầm Chung Khánh thở phào nhẹ nhõm.

“Thập Nương….” hắn gọi nhỏ.

“Có thể làm để tử của Thanh Vân Đạo Trưởng là cơ hội trăm năm khó gặp. Tướng quân là nam nhân đỉnh thiên lập địa. Năm đó cũng vì học nghệ mà phải rời xa nhà, lẽ ra phải hiêu đạo lý nam nhi trí ở bốn phương hơn bất cứ ai.” Chân Thập Nương không xoay người, giọng nói lạnh nhạt quả quyết.

“Nhưng….”

Nhưng…. Giản Văn, Giản Vũ khóc khàn hết cả cổ rồi…

Bảo hắn nỡ sao được!

Trầm Chung Khánh đau lòng, “Thập Nương….”

“Thiếp muốn yên tĩnh, tướng quân ra ngoài trước đi!” Chân Thập Nương đột nhiên ngắt lời hắn.

Chân Thập Nương giọng nói lạnh nhạt, lưng thẳng thắp ngồi yên không nhúc nhích. Thấp thoáng thấy ý chí kiên trì không thể thay đổi, Trầm Chung Khánh ngẩn ra, mãi sau mới gật đầu, “Vậy lát nữa ta sẽ quay lại.”

Trầm Chung Khánh chân bước ra cửa nhưng  mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Chân Thập Nương. Bỗng thấy nàng đột nhiên ngã xuống, “Thập Nương!” Trầm Chung Khánh lao tới ôm lấy nàng.

Khụ. Máu tươi tràn ra khóe miệng Chân Thập Nương.

“Thập Nương!” Trầm Cung Khánh hoảng loạn, “Người đâu! Mau mời thái y!”

“Không cần, thiếp chỉ….” Chân Thập Nương giữ Trầm Chung Khánh lại, “Thiếp nôn ra đã thấy đỡ hơn rồi.”

“Tướng quân, phu nahan!” Đám người Thu Cúc xông vào.

Chân Thập Nương vội úp mặt vào lòng Trầm Chung Khánh. Che đi vết máu, nói “Không sao, các ngươi ra ngoài đi.”

“Thập Nương….” Trần Chung Khánh tràn ngập cầu xin.

“Thiếp chính là đại phu.” Chân Thập quả quyết.

Trầm Trung Khánh khoát tay với Thu Cúc, “Mang thuốc của phu nhân lên, các ngươi ra ngoài đi.”

Mọi người ra ngoài hết Trầm Chung Khánh cúi đầu thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Chân Thập Nương hơi sưng vì khóc nhiều.

Trầm Chung Khanh kinh ngạc.

Nàng cũng không nỡ!

Mẫu tử tương thông. Văn ca, Vũ ca không nỡ rời xa nàng. Sao nàng có thể nhẫn tâm đưa bọn nhỏ đi chứ!

Lũ nhỏ của thể gào có thể khóc, hét lên phản kháng. Nhưng nàng lại không thể nói, chỉ có thể nhịn xuống.

 

Nhẫn tâm bỏ mặc Giản Vũ, Giản Văn ở ngoài cửa không gặp, nghe tiếng gào khóc của bọn nhỏ, trong lòng đau đớn như bị ai đó không ngừng đâm!

Trầm Chung Khánh có thể cảm nhận được, trái tim của Chân Thập Nương đang chảy máu thành từng giọt như những giọt máu bên miệng nàng bây giờ đỏ đến chói mắt. Mắt Trầm Chung Khánh ửng hồng, hắn ôm lấy nàng, cầm khăn lau vết máu bên miệng nàng, “Nàng không nỡ, thì ta sẽ đi cầu xin Thanh Vân Đạo Trưởng, giữ ngài ấy ở lại trong phủ dạy dỗ bọn nhỏ.” Cả người hắn run rẩy, ngón tay cứng ngắc vụng về lau cho nàng, nhưng giọng nói lại dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ.

“Không được.” Giọng chói tai thét lên đên ngay cả chính Chân Thập Nương cũng giật mình, nàng hít sâu một hơi. Giọng nhẹ xuống, “Thanh Vân Đạo Trưởng là thế ngoại cao nhân, Nam Đế từng thưởng vạn kim, tiếp đãi ngài ấy bằng nghi lễ của Quốc Sư cũng không thể giữ ngài ấy lại. Sao ngài ấy chịu hạ mình ở trong tướng quân phủ chứ?”. Lắc đầu: “Văn ca, Vũ ca có thể được ngài ấy coi trọng, chịu thu làm đệ tử quan môn, là phúc mấy đời rồi. Sao có thể vì muốn ở lại bên mẫu thân mà làm mất đi tiền đồ trước mắt được?” Giọng nói rất nhỏ nhưng là kiên định, “Nếu đã quyết định rồi, thì tướng quân bảo bọn nhỏ lên đường đi!”

Mấy ngày nay, chứng đau đầu mất hoa của nàng càng ngày càng nặng, sợ chẳng được mấy ngày nữa.

Giản Vũ, Giản Văn phải lên đường thật sớm!

Nghĩ thì đơn giản, Giản Vũ, Giản Văn từ nhỏ chưa từng dời xa mình. Nghĩ đến lần chia ly này, sợ rằng mẫu tử sẽ không bao giờ được gặp lại. Lòng Chân Thập Nương quặn đau, cơ thể lung lay, cổ họng nghẹn lại.

Trần Chung Khánh đau lòng nhìn Chân Thập Nương.

“Được!” Đột nhiên hắn cúi đầu dịu dàng nói, “Nàng uống thuốc nghỉ ngơi đi, ta đi tìm Thanh Vân Đạo Trưởng. Nếu hắn không chịu ở lại trong phủ, thì bảo hắn đợi Văn ca, Vũ ca lớn hơn chút nữa rồi tới đón.”  Giọng nói dịu dàng nhưng rất quả quyết, “…Được không?” những từ cuối cùng đã không nhịn được tiếng nức nở.

Đợi Văn ca, Vũ ca lớn hơn chút nữa.

Ý hắn là đợi nàng chết…. mắt Chân Thập Nương sáng lên.

Đông Cúc bưng thuốc đi vào.

Trầm Chung Khánh đích thân bón cho nàng, an ủi khuyên nhủ mãi đến khi Chân Thập Nương mơ màng ngủ thiếp đi, hắn mới nhẹ nhàng ra ngoài.

Hít sâu một hơi, hắn đi về phía Lâm Phong Uyển nơi tạm trú của Vân Thanh Đạo Trưởng.

“Sức khỏe phu nhân không tốt, không nỡ rời xa nhi tử, cầu xin đại sư ở lại trong phủ dạy dỗ bọn nhỏ…” Vừa gặp mặt Trầm Chung Khánh đã cúi người trước Thanh Vân Đạo Trưởng.

Trầm Chung Khánh, phụ quốc đại tướng quân vang danh hiển hách đương triều, nam nhân mạnh mẽ hiên ngang không bao giờ cúi đầu.

Một người như vậy lại có thể vì phu nhân của mình hành đại lễ với một thảo dân không quan không tước như mình?

Vân Thanh Đạo Trưởng ngẩn ra.

Ông chợt nghĩ tới lời của thái hậu, thầm nói. “Nhìn bộ dạng này, rõ ràng là yêu đến chết đi sống lại, sao lại không yêu được chứ?”

Dù sao cũng chỉ là người qua đường, Vân Thanh Đạo Trưởng chỉ ngẩn ra một lúc, rồi nói “…Bần đạo thấy sức khỏe của phu nhân, tuy tinh huyết đã hao hết, nhưng cũng chưa đến mức đi nhanh như vậy. Tất cả đều là vì trong lòng uất ức, lo nghĩ mà nên. Nếu phu nhân không nỡ, chi bằng tướng quân để phu nhân và bọn nhỏ du ngoạn thế ngoại cùng bần đạo.” Thấy viền mắt Trầm Chung Khánh hồng hồng. Thanh Vân Đạo Trưởng hiểu rõ, ông chuyển đề tài, “Nghe thái hậu nói tướng quân thích ngũ phu nhân. Phu nhân thân thể suy nhược, không thể chịu nỗi khổ chia ly thế này. Nếu đã không yêu nhau, tướng quân tốt nhất vẫn nên để phu nhân, theo bần đạo du ngoạn thế ngoại. Không lo chuyện đời thế gian nữa, biết đâu lại nhận được bất ngờ.”

 

Thái hậu nói hắn thích ngũ phu nhân?

Sao thái hậu lại biết hắn thích Sở Hân Di.

Bỗng chốc, trước mắt Trầm Chung Khánh hiện lên rất nhiều chuyện.

Chân Thập Nương bệnh phong hàn chưa khỏi đã vào cung…  Thái Hậu mời Vân Thanh Đạo Trưởng chủ trì đại tế tự… Tiêu Dục bảo với hắn Vân Thanh Đạo Trưởng là thế ngoại cao nhân, có lẽ có thể chữa được bệnh của Chân Thập Nương. Thế là hắn mời một Vân Thanh Đạo Trưởng không hiểu về y thuật tới tướng quân phủ… sau đó… sau đó… cả người Trầm Chung Khánh phát run.

Đây đều là bố cục do Chân Thập Nương bày ra!

Mục đích của nàng chính là đưa Giản Văn, Giản Vũ đi!

Thảo nào một người luôn rộng lượng như lại đột nhiên lại canh cánh chuyện Sở Hân Di chủ trì hậu viện…. Hóa ra, nàng vẫn luôn cho rằng hắn yêu Sở Hân Di!

Sở Hân Di, tâm địa ác độc, nàng sợ sau khi chết Giản Văn, Giản Vũ sẽ rơi vào tay Sở Hân Di!

Mới đau lòng đưa Giản Văn, Giản Vũ đi.

Vì nàng, tim hắn đau như vỡ vụn ra. Nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn  không tin hắn!

Mặt Trầm Chung Khánh tái đi, dần dần xám xịt lại….

“Phu nhân tính tình ôn hòa, an tĩnh. Vốn là một người cởi mở, rộng lượng. Không nên bị dồn đến bước này, chỉ là….”

Chỉ là, người có thông minh đến mấy, một khi xa vào lưới tình thì cũng như nhập ma mà thôi.

Tình kiếp, tình kiếp. Tất cả tình trên thế gian này đều là kiếp. Thử hỏi, thế gian có mấy người có thể tỉnh táo khi bản thân chìm trong kiếp số.

Vân Thanh Đạo Trưởng vừa nói vừa ngẩng đầu, đột nhiên không thấy bóng dáng Trầm Chung Khánh đâu.

Bên kia, Trầm Chung Khánh vừa đi Chân Thập Nương đã tỉnh, đang sai tiểu nha hoàn thu dọn đồ cho Giản Văn, Giản Vũ.

Rầm một tiếng, Trầm Chung Khánh đẩy cửa xông vào, nhìn Chân Thập Nương chằm chằm.

Thấy mặt hắn hầm hầm, Chân Thập Nương khoát tay đuổi tiểu nha hoàn. Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ lui ra.

“…Nàng vẫn luôn cho rằng ta yêu Sở Hân Di, sau này sẽ phù chính nàng ta?!” Mắt Trầm Chung Khánh xung huyết, giọng nói không thể cố gắng giữ bình tĩnh.

Trầm Chung Khánh luôn nâng niu nàng như trân bảo, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói to sợ nàng giật mình. Đây là lần đầu tiên hắn hung dữ với nàng như vậy.

Chân Thập Nương ngơ ra.

“…. Thạch Hổ điều tra, rõ ràng chàng biết nàng ta ngay từ đầu đã lừa gạt chàng, hại ta hết lần này tới lần khác, tại sao vẫn không xử lý nàng ta?” Lấy lại tinh thần, uất ức, oán trách cất giấu trong lòng Chân Thập Nương bao lâu nay bùng phát, “Còn để nàng ta chủ trì hậu viện?” nói tiếp, “Còn có, ta đã từng hỏi chàng, tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy, chính chàng bảo ta là thê tử của chàng, là trách nhiệm của chàng mà thôi!” Càng nói càng phẫn uất, Chân Thập Nương nhìn Trầm Chung Khánh hằm hằm.

Trầm Chung Khánh nhớ lại cái ngày Chân Thập Nương hỏi hắn tại sao lại mạo hiểm cả tính mạng đi hái tuyết liên cho nàng… sau đó, đột nhiên nàng trở nên xa cách. Tuy sau này vẫn giả bộ vui cười vời mình, nhưng mỗi khi một mình là buồn bã không vui.

Hóa ra, ngày đó nàng muốn hỏi hắn, hắn có thích nàng không?

Nhưng, nhưng…. lúc đó hắn cũng không biết là mình thích nàng.

Nàng từng cứu mạng hắn, cả nhà nàng chết vì hắn. Món nợ này hắn phải dùng cả tính mạng để bù đắp, trong lòng vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn khiến hắn phải đối xử tốt với nàng dù bất cứ lý do gì. Thế là hắn bắt đầu đối xử tốt với nàng, phải đối xử tốt, thật tốt, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng. Nhưng lại không bao giờ nghĩ đến nỗi bận lòng không thể buông bỏ khiên hắn đau đến tê tâm liệt phế kia rốt cuộc là gì?

Cho đến ngày hắn phát hiện nàng bắt đầu lo hậu sự cho mình ở Ngô Đồng Trấn, trong lòng hắn chợt cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, khiến hắn đột nhiên nhận ra. Nếu chỉ đơn giản là trách nhiệm và hổ thẹn trong lòng, thì sao hắn lại có thể đau lòng đến vậy.

Chân Thập Nương là người rất mẫn cảm, rất hiểu đoán tâm tư người khác, nhỉ cần một ánh mắt nàng cũng có thể đoán ra đối phương đang nghĩ gì. Ngày ấy hắn chỉ nghĩ đơn giản như vậy, trả lời hùng hồn như thế, sao nàng có thể nghĩ hắn yêu nàng chứ?

Bỗng chốc, Trầm Chung Khánh như quả bóng xịt hơi, như hài tử làm sai chuyện, dè dặt nhìn Chân Thập Nương.

 
15 bình luận

Posted by trên Tháng Sáu 5, 2017 in Hương Y

 

Nhãn:

[Hương y] Chương 263: Trân trọng

Edit+Beta: Hà Hin

Đi một vòng từ quỷ môn quan trở lại. Đột nhiên, Chân Thập Nương và Trầm Chung Khánh đều bắt hiện ngày tháng hai người còn có thể ở bên nhau không còn nhiều nữa,

Chân Thập Nương nghĩ, nàng đã gần đất xa trời rồi, Trầm Chung Khánh yêu ai cũng không còn quan trong nữa. Điều quan trọng là nàng biết mình yêu hắn, phải trân trọng giây phút được ở bên nhau. Còn với Trầm Chung Khánh mà nói, mặc kệ Chân Thập Nương có yêu mình hay không, hắn nguyện đánh mất tất cả chỉ cần nàng có thể sống bình yên qua ngày. Hôm nay có thể làm lành, thật sự đã không còn gì quý giá bằng. Hai người không hẹn mà cùng làm hòa với nhau, không cố chấp muốn làm rõ rốt cuộc lỗi tại ai. Rốt cuộc là ai không yêu ai, ai yêu ai giờ khắc này đều đã không còn quan trọng nữa. Chỉ cần đi theo tiếng gọi của trái tim là được rồi.

Sống một ngày là ít đi một ngày, có thể ở bên nhau thì nhất định phải trân trọng.

Sốt cả đêm, cả người Chân Thập Nương đều đau nhức khó chịu. Rửa mặt xong, Chân Thập Nương lười biếng dựa vào lòng Trầm Chung Khánh, mặc kệ hắn bón ăn hay đút thuốc. Có lễ do ốm, nên hôm nay nàng rất yếu ớt, tham luyến hơi thở trên người hắn.

Rõ ràng cảm nhận được sự lưu luyến của nàng với mình, lòng Trầm Chung Khánh như được ngâm trong mật. Cùng Chân Thập Nương ăn cơm xong, Trầm Chung Khánh dứt khoát ở lại luôn, tùy ý Chân Thập Nương ngủ gật trong lòng mình.

Đôi phu thể đang mơ màng buồn ngủ thì có tiểu nha hoàn vào bẩm, “…Sở di nương tới thăm phu nhân.”

Trầm Chung Khánh cau mày.

Bây giờ hắn không muốn gặp nữa nhân này một chút nào.

Đang định bảo nha hoàn đi từ chối, Chân Thập Nương đã mở mắt, “Để nàng vào đi.” vừa nói vừa ngồi thẳng dậy.

Nàng rất tò mò, Sở Hân Di làm thế nào để lo chu toàn chuyện đêm qua, và Trầm Chung Khánh sẽ xử lý thế nào.

“Nàng đừng động, cứ nằm đi.” Thấy nàng đồng ý, Trầm Chung Khánh thở dài ngồi dậy, lấy gối  cho nàng dựa lưng, vén lại chăn rồi mới xoay người xuống đất.

Không ngờ Trầm Chung Khánh lại ngồi bên giường cùng Chân Thập Nương, lòng Sở Hân Di căng thẳng. Trong chốc lát lại khôi phục lại vẻ điềm nhiên. Không chờ hai người mở mồm liền quỳ xuống, giải thích chuyện đêm qua, “…Nha hoàn lười biếng, chậm trễ việc mua thuốc chữa bệnh cho phu nhân. Sáng sớm hôm nay tỳ thiếp đã trách mắng Châu Vân trực đêm hôm qua rồi, cũng chuẩn bị đưa người tới để phu nhân và tướng quân xử lý. Ai ngờ vừa biết tin giao cho tướng quân xử lý, Châu Vân liền nhảy giếng tự sát.” Sau vài lần thanh lý hậu viện mạnh mẽ, nha hoàn và ma ma trong phủ đều nơm nớp lo sợ. “Cũng may là phu nhân không sao, nếu không tì thiếp thật đáng chết.” Sở Hân Di vừa nói vừa chuyển đề tài, “Dù sao cũng tại lỗi tì thiếp dạy bảo kẻ dưới không nghiêm, xin tướng quân trừng phạt.”

Nhanh nhảu thật!

Chân Thập Nương ngước mắt nhìn Trầm Chung Khánh.

Trong lòng Trầm Chung Khánh kinh hãi. Hắn còn chưa nói muốn truy cứu, mà đã vội giết người diệt khẩu rồi. Bọn họ đều là người vô tội a, rốt cuộc đám nữ nhân này ác độc đến nhường nào?

Trong mắt không để lộ chút cảm xúc nào, Trầm Chung Khánh khoát tay, “….Ta không muốn chuyện này xảy ra lần thứ hai, ngươi lui xuống đi.”

Trong mắt Sở Hân Di lóe lên tia sáng, thầm nói, “Đã bảo tướng quân nhất định sẽ thông qua chuyện này cảnh cáo tiện nhân kia. Trong viện này không có tướng quân bảo vệ, ả ta nửa bước cũng không đi nổi!”

Trong lòng tất cả đều hiểu rõ. Chuyện đêm qua là Sở Hân Di cố ý, thế thì sao?

Có hậu viện nhà nào thê thiếp không tranh đấu chứ?

Cũng giống như quân vương trên triều lợi dụng mâu thuẫn giữa các trọng thần để khống chế cân bằng lẫn nhau. Nam nhân cũng sẽ lợi dụng mâu thuẫn giữa thê thiếp để họ khống chế nhau, không để cho phép nữ nhân nào kiêu căng, xấc láo quá đáng.

Đêm qua Trầm Chung Khánh đã sai người bảo mật tin tức, để điều tra toàn bộ người liên quan tới chuyện này. Sở Hân Di căn bản không biết đêm qua Chân Thập Nương gặp nguy hiểm. Mọi chuyện đã đi quá giới hạn của Trầm Chung Khánh, bây giờ hắn lạnh nhạt không có ý muốn che trở cho Chân Thập Nương. Vô thức nhìn về phía Chân Thập Nương.

Định thị uy một chút nhưng nhìn bản mặt bình tĩnh như biết rõ của Chân Thập Nương. Sở Hân Di tự nhiên thấy nhạt nhẽo. Trong phút chốc, nàng như ngộ ra, nữ nhân này không muốn đấu với mình, nếu không ả đã băm thây vạn đoạn mình từ lâu rồi.

Sở Hân Di toát mồ hôi, không dám đối diện với Chân Thập Nương nữa, vội dập đầu ngoan ngoãn lui xuống.

Vừa cúi đầu, Trầm Chung Khánh thấy Chân Thập Nương vẫn đang nhìn theo bóng dáng của Sở Hân Di thất thần, liền thở dài, ôm nàng vào lòng, “…Chuyện này nàng đừng quan tâm nữa, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được.” Vuốt lưng cho nàng, “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng.”

Chân Thập Nương ngẩn ra, rồi vội gật đầu, “Được, vậy thì cứ theo lời tướng quân.”

Ôm Chân Thập Nương ngủ cả buổi sáng, buổi chiều Trầm Chung Khánh có việc ra ngoài.

Nhân lúc không có ai, Thu Cúc nhỏ giọng oán trách, “Rõ ràng là giết người hủy chứng cứ, đáng nhẽ phu nhân phải gợi ý với tướng quân. Ít nhất cũng phải để ả ta bị mắng một trận, cho ả ta không dám kiêu căng nữa chứ.” Tự biết bản thân không được thông minh, Thu Cúc hiếm khi can thiệp vào chuyện của Chân Thập Nương. Nhưng lần này nàng nhìn không thuận mắt.

“Tướng quân đâu phải kẻ ngu.” Chân Thập Nương lạnh nhạt. “Hắn rõ hơn ai hết.”

“Không thể nào?” Thu Cúc ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ ra ngay cả đứa ngốc như mình còn đoán được, chẳng nhẽ Trầm Chung Khánh lại không đoán ra chứ?

Đây rõ ràng là bảo vệ Sở Hân Di.

Thu Cúc nghiên răng, “Thảo nào bỏ qua dễ dàng như vậy.”

“Kệ nàng ta.” Chân Thập Nương thản nhiên, lạnh nhạt như nhìn rõ hồng trần.

Chỉ có những người từng yêu sâu đậm mời có thể hiểu được,

Cũng giống như nàng yêu hắn, không muốn thấy hắn buồn. Còn hắn yêu Sở Hân Di, có thể dung túng cho tất cả những gì nàng ta gây ra. Nàng không chịu bỏ qua thì sao?

Nàng sống cũng không được bao lâu nữa, cũng không nhẫn tâm sau khi mình chết còn khiến Trầm Chung Khánh không vui. Nếu Sở Hân Di thật sự là nơi con tim Trầm Chung Khánh hướng về, vậy thì kệ nàng ta đi… ít ra, nàng cũng không muốn nửa cuộc đời còn lại của Trầm Chung Khánh sẽ hận mình.

Chỉ là, nếu giữ lại Sở Hân Di, nàng vẫn phải xử lý một số chuyện cho thỏa đáng. Chân Thập Nương nhìn ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu vàng phòng, trầm tư suy nghĩ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Chân Thập Nương đã đỡ hơn nhiều. Thu Cúc nghe lệnh Trầm Chung Khánh nhất quyết không cho nàng xuống giường. Không ngăn được Chân Thập Nương, Thu Cúc dứt khoát sai người chuyển án thư đến cạnh giường, rồi cầm bức vẽ chưa hoàn chỉnh lên cho nàng xem, “….Nếu mệt thì ngài cứ dựa vào giường nghỉ ngơi.”

Cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nhìn nét vẽ mà váng hết cả đầu. Tay Chân Thập Nương run run, giấy rơi xuống giường.

Sao lại như vậy?

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, sao nàng lại biến thành thế này!? Chân Thập Nương ngẩng đầu nhìn xung quanh: Màn che, màn trướng, kệ để đồ, bàn trang điểm đều mờ không rõ.

Chân Thập Nương vội duỗi tay phải ra bắt mạch cho mình.

“….Phu nhân sao thế?” Chỉ huy đám tiểu nha hoàn kê lại bàn xong. Thu Cúc vừa quay đầu, thấy mặt Chân Thập Nương tái mét bắt mình cho mình. Bị dọa cuống cả lên “Không nhân thấy chỗ nào không ổn?” cũng vội đưa tay bắt mặt cho cho nàng.

Chân Thập Nương lấy lại tinh thần, gạt tay Thu Cúc ra. “Chút đạo hạnh của ngươi, vẫn chưa xem mạch của ta được đâu.”

“Phu nhân….” Không biết tại sao, nhìn sắc mặt vừa rồi của Chân Thập Nương, trong lòng Thu Cúc thấy sợ hãi. Nàng nước mắt lưng chòng nhìn Chân Thập Nương.

Chân Thập Nương chậm rãi cầm bản vẽ rơi xuống giường đặt lại lên bàn, “…Sai gác cổng chuẩn bị xe, ta muốn vào cung.” Giọng nói bình tĩnh, lạnh nhạt như thường ngày.

“Bệnh của phu nhân còn…..” chưa nói xong, thấy ánh mắt uy nghiêm của Chân Thập Nương, Thu Cúc vội gật đầu, “Nô tỳ đi ngay đây.”

Hạ triều xong vội về phủ, nghe nói Chân Thập Nương tiến cung, Trầm Chung Khánh sợ hãi, không thèm thay quan phục đã vội cưỡi ngựa chạy đuổi theo, gặp Chân Thập Nương vừa xuất cung ở cửa cung, “….Bệnh còn chưa khỏi, còn đi ra ngoài.!” Lên xe ngựa, hắn vừa sờ trán Chân Thập Nương, vừa lo lắng nói. “Có chuyện gì thì nói với ta, ta sẽ đi giải quyết, sao nàng chứ thích hành hạ bản thân thế hả.”

Chân Thập Nương mệt mỏi, chủ động dựa vào ngực Trầm Chung Khánh, “…Thái hậu coi thiếp như nữ nhi thân sinh, đột nhiên thiếp thấy nhớ người.”

“…Vì chuyện phủ đệ cũ của Trường Ninh công chúa?” Trầm Chung Khánh hơi dịch người để nàng tựa cho thoải mái, “Hôm qua Đậu Chương nói, Vương tổng quản đã có hành động rồi, khoảng vài ngày nữa sẽ chủ động tìm chúng ta thôi.”

Chân Thập Nương lười biếng ừ một tiếng, chui sâu vào lòng Trầm Chung Khánh, nhắm mắt lại.

“Bên Bách Tuyền cũng có tin tức rồi….” Trầm Chung Khánh nói tiếp, “Bền đó đã tìm được người có thể liên lạc với Quỷ Cốc Đại Sư rồi. Chắc vài hôm nữa là có tin tốt gửi về thôi.” Có lẽ đây là tin tức duy nhất khiến nàng hưng phấn, Trầm Chung Khánh vui vẻ.

“Ừ…”

Chân Thập Nương chỉ hờ hững đáp, chỉ có tý cảm xúc nào, hai tay ôm chặt lấy eo mình dường như đã ngủ.

Thấy mặt Chân Thập Nương tái tái, chỉ tưởng nàng vào cung nên mệt cũng không nghĩ nhiều. Kéo áo choàng ngân hồ bọc kín nàng lại, “Nàng cứ nghỉ ngơi đi, sắp về nhà rồi.”

Vân Thanh đạo trưởng là thể ngoại cao nhân nổi tiếng của Đại Chu. Nghe nói người này tiên phong đạo cốt, tinh thông hiểu biết mọi sự trên đời. Nam Đế khai quốc Đại Chu đã từng được ngài chỉ điểm, từng khâm thưởng làm quốc sư, muốn giữ ở thượng kinh dốc sức vì quốc gia. Nhưng vì người này không thích ràng buộc, cuối cùng cũng bỏ đi. Bao nhiêu năm nay vẫn luôn ẩn cư tránh xa sự đời, hành tung bí ẩn, đến nay vẫn không ai biết người ở đâu. Nghe nói, nguyên nhân lần này đạo trưởng tới kinh nhanh chủ trì lễ tế mười năm một lần của Đại Chu  là vì nhận sự ủy thác của thái hậu. Ỷ lại sư phụ của mình Vũ Mục lão nhân từng có duyên gặp mặt một lần, Trầm Chung Khánh mặt dày tới cầu đạo trưởng đến Tướng Quân phủ xem bệnh cho Chân Thập Nương.

Tuy nói là pháp ngoại cao nhưng, nhưng dù sao cũng không phải thần tiên. Thanh Vân Đạo Trưởng chì là đi nhiều hiểu biết sâu rộng mà thôi. Còn bàn về y thuật thì sao bằng Chân Thập Nương được, đứng trước bệnh của nàng vẫn phải bó tay mà thôi.

Tuy không thể chữa được bệnh cho Chân Thập Nương, nhưng Thanh Vân Đạo Trưởng lại nhìn trúng Giản Văn, Giản Vũ. Nhất là Giản Vũ, vừa gặp đã khen không dứt lời, phá lệ muốn nhận hai người làm đồ đệ quan môn (Đồ đệ cuối cùng). Muốn giữa bên cạnh thích thân dạy bảo.

Thanh Vân Đạo Trưởng là thế ngoại cao nhân, được đạo trưởng coi trọng là phúc của Giản Văn, Giản Vũ, cơ hội vô cùng trân quý. Nhớ lại năm xưa được Vũ Mục lão nhân coi trọng mới được huy hoàng như hôm nay. Tuy Trầm Chung Khánh không nỡ nhưng vì tương lai của nhi tử, hắn cần phải nắm bắt cơ hội, định đồng ý. Nhưng nghĩ tới Chân Thập Nương chưa từng rời xa nhi tử, lòng do dự, nói. “…Đạo trưởng cho ta bàn lại với phu nhân hãn….”

“Văn ca, Vũ ca còn nhỏ. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, nếu nàng không nỡ thì thôi vậy.” Trầm Chung Khánh trong lòng dằn vặt đi đến nội thất.

Nhưng khiến hắn bắt ngờ chính là Chân Thập Nương lại đồng ý ngay không cần suy nghĩ.

 
12 bình luận

Posted by trên Tháng Năm 15, 2017 in Hương Y

 

Nhãn:

[Hương y] Chương 262: Quỷ Môn

Edit+Beta: Hà Hin

 

Ngồi khoảng hai khắc đồng hồ (30p), Chân Thập Nương càng ngày càng thấy lạnh, vội quay đầu.

Mẹ nó! Tướng quân phủ đúng là điên, bên ngoài tuyết rơi mà vẫn có thể mở cửa sổ.

Thầm chửi một châu, Chân Thập Nương đã ngã xuống đất.

“Phu nhân!” Thu Cúc sợ hãi gọi

“Xem ra, cơ thể này của ả đã không thể chống chọi nổi nữa rồi.” Lão phu nhân nghe thấy cũng ngạc nhiên, không kiên nhẫn khoát tay, “Đi đi, kệ ả ta.”

Hắt xì….

Chân Thập Nương lại hắt xì thêm một cái, “May mà ta giả ngất đúng lúc, không thì chắc bị đóng băng mất.”

Rõ ràng là tính kế nàng, nàng đâu có ngu đến mức đứng đó chịu tội chứ.

“Phu nhân dọa nô tỳ suýt chết, còn tưởng….” Thu Cúc vừa cười vừa trách móc.

“Cũng bị nhiễm lạnh rồi…” Sai người mài mực, Chân Thập Nương viết đơn thuốc đưa cho Thu Cúc, “Sai người đi bốc thuốc đi.” Tuy chỉ đứng chịu gió rét, nhưng thể chất nàng quá yếu, không được như người thường, phải uống thuốc đề phòng vẫn tốt hơn.

Một lát sau, tiểu nha hoàn vội vàng quay lại, “Cổng phủ đóng rồi, nô tỳ không ra ngoài được.” Đây cũng không phải là người nhị môn* gây khó dễ cho Chân Thập Nương, để tránh tai mắt còn lại của lão phu nhân ở trong viện và tin tức bị truyền ra bên ngoài, Trầm Chung Khánh nghiêm lệnh gã canh nhị môn, nô tài ra ngoài nhất định phải có lệnh bài.

*Nhị Môn: Cổng lớn thứ 2 sau cổng chính (Hiện đại: phân biệt với cổng và cửa chính ra vào. Còn Cổ đại: thì cứ hiểu nôm na như cổng ngăn cách giữa hậu viện và ngoại viện nhé J)))

0007e4ba8ce997a8e58e9fe5b0bae5afb8

Đặc biệt là các di nương, không những cần lệnh phải trong phủ mà còn cần lệnh bài của Hạo Nhiên Cư.

Mà Trầm Chung Khánh cũng nghiêm lệnh, mỗi lần phát lệnh bài nội viện và canh gác đều phải

Ghi rõ người xuất phủ là ai, ra ngoài làm gì, bao giờ quay lại, để có thể kiểm tra bất cứ lúc nào. Biết rõ Trầm Chung Khánh làm vậy là để những cơ sở ngầm của sót lại của lão phu nhân. Vì hạn chế nô tài của lão phu nhân, người viện của nàng cũng sẽ bị hạn chế nhất định. Cùng phải làm cho da dáng để lão phu nhân không thể bắt lỗi, Chân Thập Nương cũng không để ý, thuận miệng phận phí Hạ Cúc.

“…Ngươi tới Bích Trúc Viên xin lệnh bài, cứ bảo ta ốm cần phải đi mua thuốc.”

Chẳng mấy chốc, lại thấy Hạ Cúc giận bừng bừng quay lại, “…Nha hoàn Bích Trúc Viên nói Sở di nương đang ở chỗ lão phu nhân, nô tì tới Dưỡng Tâm Viện, canh cửa nói lão phu nhân không cho người khác làm phiền.” Tức giận bất bình nhìn Chân Thập Nương, “Rõ ràng là cố ý!”

“Thôi vậy.” Chân Thập Nương nhã nhặn lắc đầu. “Ta cũng đâu phải nhiễm lạnh thật.” Quay đầu phân phó Thu Cúc, “Ngươi đi nấu bát canh gừng đi.”. Đã biết đối phương cố ý, nàng tức cũng chả đáng.

Nghĩ lại mấy ngày nay Trầm Chung Khánh lạnh nhạt với phu nhân nhà mình. Trong lòng Thu Cúc cũng hiểu, đích thân đi nấu một bát canh gừng, Chân Thập Nương uống xong rồi đi ngủ.

Ai ngờ đâu, đang ngủ yên lành, nửa đêm lại phát sốt.

Kỳ trân dị bảo trong Hạo Nhiên Cư rất nhiều, nhưng đều là bổ huyết, bình thường Trầm Chung Khánh hết mực che chở Chân Thập Nương. Hắt xì một cái cũng không nỡ, ai ngờ rằng nàng lại bị nhiễm lạnh chứ?

Không chuẩn bị thuốc giảm sốt khử hàn, Trầm Chung Khánh thì chưa về. Đỗ ma ma và Thu Cúc giằng co một trận cũng không thể ra ngoài, đám người Phùng Thập Tam võ nghệ cao cường có thể trực tiếp xông qua nhị môn xuất phủ thì đều tới Tiêu phủ bảo vệ Giản Văn, Giản Vũ. Thấy Chân Thập Nương hôn mê bất tình, Thu Cúc không quản mưa tuyết giá rét đứng ở nhị môn đợi Trầm Chung Khánh.

Mãi đến giờ tý (23h~1h) Trầm Chung Khánh mới hồi phủ.

Vừa thấy hắn, Thu Cúc đã quỳ bịch xuống, “Xin tướng quân cứu lấy phu nhân, phu nhân sắp không xong rồi.”

Trầm Chung Khánh đang ngà say, bỗng tỉnh hẳn. Vừa phân phó Vinh Thăng đi mời thái đi vừa chạy vội đến Hạo nhiên Cư.

Thu Cúc đuổi theo Vinh Thăng đưa phương thuốc của Chân Thập Nương cho hắn. “Mua cả thuốc nữa!”

Nếu mời thái y rồi mới mua thuốc, sợ rằng Chân Thập Nương không qua nổi nữa mất.

“Thể chất phu nhân hư nhược, phải xem qua nhân có qua nổi đêm nay hay không. Nếu sáng sớm vẫn không giảm sốt…..” Đã uống thuốc, nhưng Chân Thập Nương chả toát chút mồ hôi nào. Ôn thái y lắc đầu, “Tướng quân…. hãy sớm… chuẩn bị hậu sự đi.”

“Không có các nào nữa ư?” Trầm Chung Khánh giữ chặt lấy Ôn thái y.

“Tướng quân có gì từ từ nói…” Ôn thái y đau đến run người, may nhờ có Vinh Thăng bước đến kéo tay Trầm Chung Khánh, an ủi, “Ý của Ôn thái y là chỉ cần đêm nay phu nhân hạ sốt là không sao nữa.”

Thấy mắt Trầm Chung Khánh đỏ rực, Ôn thái y gật đầu như gà mổ thóc, “Chỉ cần giảm sốt là phu nhân sẽ không sao nữa.” Trong lòng lại thở dài bổ sung thêm: nói thì dễ….

Thể chất của Chân Thập Nương không bằng người thường, tình trạng hiện tại của nàng, rõ ràng là thuốc và châm cứu đều đã vô dụng rồi!

“…..Làm thế nào mới có thể hạ sốt?” Trầm Chung Khánh hỏi một câu ngu ngốc.

“Trước đó phu nhân đã uống sài hồ hạ sốt khử hàn….” chỉ là, uống cũng vô dụng, Ôn thái y thầm bổ sung thêm. Thấy Trầm Chung Khánh lại muốn lao tới sợ đến mức lui về sau mấy bước liền. “….hay là, tướng quân đun nóng rượu lau người xem.”

“Trước khi tướng quân về, lão nô đã đun rượu lau người cho phu nhân mấy lần rồi….” Đỗ ma ma đón lấy khăn ướt Thu Cúc đưa qua đắp lên trán Chân Thập Nương, “Nhưng chả có tiến triển gì hết.”

“Vậy thì dùng tuyết lau.” Trầm Chung Khánh nói. “….vừa hay tuyết đang rơi.”

“Không được, không được!” Đỗ ma ma và Ôn thái y cùng lắc đầu, “Băng tuyết quá lạnh, thể chất của phu nhân căn bản không chịu nổi!” Người bình thường thì có thể, nhưng Chân Thập Nương thì…. Nếu thật sự dùng cách này thì chưa kịp giảm sốt thì nàng đã đi rồi.

Trầm Chung Khánh liền nghĩ tới chuyện các chiến sĩ trong quân doanh dùng cơ thể ủ ấm cho nhau, hắn quay đầu phân phó, “….Đưa Ôn thái y tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”

Cơ thể lạnh như băng ôm chặt lấy Chân Thập Nương đang nóng như lửa, không ngừng thủ thỉ, “Thập Nương, ta không cho nàng đi…. Thập Nương, nàng nhất định phải vượ qua….” Trầm Chung Khánh hối hận chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.

Biết rõ sức khỏe nàng không tốt, bản thân còn như đứa trẻ so đo với nàng có yêu mình hay không; còn giở thói giận dỗi. Biết rõ sinh mệnh yếu ớt này có thể ra đi bất cứ lúc nào. Biết rõ, thời gian ở bên nàng chỉ được tính theo từng khắc. Hắn vẫn ngu ngốc tức giận với nàng tới thư phòng ngủ, hoang phí những ngày tháng ngắn ngủi còn có thể ở bên nhau….

Đợi đến khi thân nhiệt ngang với Chân Thập Nương, Trầm Chung Khánh mới buông nàng ra, đắp chăn cho nàng, rồi lại mở cửa lao vào giữa cơn mưa tuyết.

Ôn thái y đứng bên cửa sổ nhìn mỗi lần Trầm Chung Khánh mình trần đứng trong tuyết đến run cả người mới quay về phòng giúp Chân Thập Nương hạ nhiệt mắt cũng nhạt nhòa.

Tuy cuộc đời Chân Thập Nương ngắn ngủi như hoa quỳnh. Nhưng có một người thật lòng vì nàng như vậy, chết cũng mãn nguyện.

Mãi đến khi trời tờ mở sáng, Chân Thập Nương mới bắt đầu toát mồ hôi.

“Ôn thái y nói, nếu phu nhân toát mồ hôi thì đã qua cơn nguy kịch.” Đỗ ma ma bưng thuốc tới đưa cho Trầm Chung Khánh, “Mệt nhọc cả đêm, tướng quân uống bát thuốc nghỉ ngơi đi.”

Trầm Chung Khánh vẫn im lặng lau mồ hôi cho Chân Thập Nương.

“Phu nhân không sao rồi, an nguy của phu nhân đều dựa vào tướng quân….” Đỗ ma ma một lời hai nghĩa khuyên bảo,  “Nếu tướng quân có mệnh hệ gì, chỉ sợ phu nhân cũng chả sống được mấy bữa nữa.”

Trầm Chung Khánh vội ngẩng đầu.

Đỗ ma ma thuận thế đưa thuốc cho hắn, “…Ôn thái y lo ngài bị phong hàn kê cho ngài đơn thuốc.”

Trầm Chung Khánh đón lấy uống liền một hơi, rồi nói. “Phân phó với hạ nhân, không được truyền chuyện đêm qua ở Hạo Nhiên Cư ra ngoài.”

Đỗ ma ma vui mừng thở phào một hơi, thấy Trầm Chung Khánh vẫn cố chấp chăm nom Chân Thập Nương, vội đón lấy bát thuốc không lui ra ngoài.

Mãi đến khi thấy Chân Thập Nương ra ngày càng nhiều mồ hôi, mặt cũng bớt nóng, Trầm Chung Khánh mới cảm thấy nhẹ nhõm. Giúp nàng thay bộ y phục khác mới nằm xuống ngủ.

Khoảng giờ thìn (7h~9h), Vinh Thăng quay lại.

Trầm Chung Khánh thay đồ đến phòng khách, “Điều tra thế nào?”.

“Có người nhân lúc phu nhân ở hành lang Dưỡng Tâm Viện chờ lão phu nhân truyền gọi lén mở của sở. Lúc đó phu nhân đã hôn mê rồi, được người đưa về….” Vinh Thăng kể lại toàn bộ sự việc, cẩn thận nhìn Trầm Chung Khánh.

Nghe thấy hai từ “hôn mê”, trán Trầm Chung Khánh nổi gân xanh, “Lão phu nhân sai người ở cửa sổ?”

“Không phải….” Vinh Thăng lắc đầu, “Biết phu nhân hôn mê, lão phu nhân cũng rất ngạc nhiên, hỏi đám người Tử Nguyệt, cũng không biết ai mở cửa sổ, nô tài tiếp tục điều tra.” Nhìn Trầm Chung Khánh, “Sở di nương…..”

Chuyện để Chân Thập Nương nhiễm lạnh, lão phu nhân vô tình bị người khác lợi dụng. Nhưng, Sở Hân Di không đưa lệnh bài cho người đi mua thuốc lại là cố ý ép nàng rơi vào đường chết!

Vinh Thăng tin rằng, lần này, tướng quân nhà hắn sẽ không tha cho Sở Hân Di nữa.

Mắt Trầm Chung Khánh hiện lên tia độc ác, “Đừng đánh rắn động cỏ, đợi tới khi điều tra ra toàn bộ đám người liên quan tới việc này rồi xử lý một thể.”

Dám mưu hại chủ mẫu ngay trước mặt hắn. Thấy hắn và nàng chiến tranh lạnh mới ra tay, tưởng hắn sẽ không bảo vệ nàng nữa mới dám hành động.

Đám người này, thấy hắn không nghiêm trị bắt đầu nhờn rồi.

Bọn họ chưa từng từ bỏ!

Giữa phu thê đâu tránh khỏi đôi lúc cãi cọ, bên này vừa xích mích, bến kia đã vội vàng động thủ. Cuộc sống như vậy, ngay cả hắn còn không yên chứ nói gì đến nàng.

Từ xưa đến nay vốn không có đạo lý đề phòng kẻ gian cả đời.

Lần này, hắn sẽ làm một mẻ, khỏe cả đời. Cả mấy di nương kia hắn cũng không thể giữ lại nữa.

Cuối giờ thìn (~9h) Chân Thập Nương mới tỉnh, mở vừa mắt, nhìn bên giường trống không, mắt ngẩn ngơ.

“Nàng tỉnh rồi….” Trầm Chung Khánh biết tin vội vàng đẩy cửa vào, “Đói không?” giọng nói dịu dàng như thường, định đưa tay ôm lấy nàng. Nhớ đến nàng không thích mình bèn nhịn xuống.

Nhìn thấy Trầm Chung Khánh y quan chỉnh tề, ánh mắt Chân Thập Nương dại ra.

Mấy ngày không gặp, hắn gầy đi không ít, nhưng vẫn là bộ dáng trong mơ của nàng.

Nhớ đến ác mộng đêm qua, đều tại nam nhân này giữ lấy. Mấy lần rơi xuống vực rời đi, đều nhờ giọng nói của nam nhân này gọi nàng quay lại, không cho nàng đi, ép nàng ở bên cạnh. Mặt Chân Thập Nương bỗng chốc đỏ bừng.

Nằm mơ cũng chân thật như vậy, nam nhân này, thật sự đã chiếm lấy tim nàng, đuổi cũng không đi nữa rồi.

Trầm Chung Khánh lại bị dọa quên cả khúc mắc giữa hai người, vội đưa tay sờ trán nàng, “Nàng sao thế?” không phải lại sốt chứ, đêm qua mặt nàng cũng đỏ bừng.

Hai người còn đang chiến tranh lạnh ở riêng, lý trí bảo nàng phải đẩy tay hắn ra, nhưng cảm thấy bàn tay ấm áp quen thuộc ấy, Chân Thập Nương là tiến gần trong vô thức, “Không sao, thiếp chỉ hơi nhức đầu thôi.”

Trầm Chung Khánh cũng cảm nhận được nàng không bài xích mình, thuận thế kéo nàng ôm vào lòng.

 
Bình luận về bài viết này

Posted by trên Tháng Năm 10, 2017 in Hương Y

 

Nhãn:

 
Tử Quy

Thục quốc tằng văn Tử Quy điểu, Tuyên thành hoàn kiến Đỗ Quyên hoa...

-木- MỘC

(☞゚ヮ゚)☞ Thông báo: Đã hoàn Hạ cửu lưu chi Châu Lưu Bích Chuyển ☜(゚ヮ゚☜)

Hà Tiên Cư

"Nếu nàng không đến được thế giới của ta để tìm ta, vậy hãy để ta đến thế giới của nàng để tìm nàng"

The Daily Post

The Art and Craft of Blogging

WordPress.com News

The latest news on WordPress.com and the WordPress community.